vợ yêu bé nhỏ của đại thúc

Điểm số: 4.9. Nội Dung Truyện : Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại ThúcThể loại: Hiện đại, ngọt, sủng. Convert: gachuaonl Nguồn CV: Tàng Thư ViệnEditor: VinJRSố chương: 317 chương + 17 NTVốn định uống rượu để lấy thêm can đảm thổ lộ với người trong lòng Thành công của Ma Kết chủ yếu là nhờ tinh thần phấn đấu gian khổ và năng lực làm việc của Ma Kết chứ không thể trông mong và sự ban ân của vận may. Ma Kết không thích tầm thường vô vị, không làm được việc gì, đầu óc thực tế thúc đẩy Ma Kết không ngừng cải Vợ chồng Meghan Markle cùng hai con nhỏ đã rời hoàng gia để bay về Mỹ trong ngày cuối diễn ra đại lễ Bạch Kim. Ngày cuối cùng đại lễ Bạch Kim: Meghan hé lộ thông tin mới gây chú ý, Công nương Kate tung bộ ảnh chiếm trọn spotlight Nụ cười hoàn hảo của Meghan Markle trong mọi khoảnh khắc tại đại lễ Bạch Kim làm bùng nổ truyền thông Hãy học tập chăm chỉ, đừng để em thất vọng", cô em gái 12 tuổi viết. Cô gái không khỏi xúc động khi nhận được món quà từ em gái. Ảnh: SCMP. Ma vô cùng xúc động khi nhận được bức thư và món quà tuy nhỏ bé nhưng đầy tình cảm của em gái. Cô gái nói: "Tôi rất Bạn đang đọc bộ truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc của Tần Tích tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Tần Tích, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Will Er Nur Flirten Oder Mehr. Ba cặp đôi La Lạp - Vương Năng Năng, Hùng Tiếu Vũ - Tống Danh Thân, Nhiếp Mặc Nghi - Trần Cường thành công bước ra từ show hẹn hò. Nay mang sứ mệnh rắc đường sống qua ngày cho con dân FA điêu đứng. Bình luận Upload ảnh mới Lưu ý ảnh up dung lượng không quá 5MB Hỗ trợ các định dạng JPG, PNG, JPEG, GIF Ảnh đã upload Làm mới danh sách Quảng cáo Thô tục, phản cảm Bạo lực Đồi trụy, Khiêu dâm, 18+ Spam Kỳ thị vùng miền, giới tính Xuyên tạc, phản động Bạn có chắc chắn muốn xóa bình luận này? Bạn có chắc chắn muốn xóa bình luận của người dùng ? Chặn người dùng bình luận - Chặn người dùng bình luận trên các nội dung do bạn tạo ra - Các bình luận cũ của người dùng sẽ bị xóa sau khi chặn, việc bỏ chặn sẽ không khôi phục lại các bình luận này.. "Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây." Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn."Mộ Nghiêm." Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói "Sao mẹ còn chưa ngủ?"Sun520 – mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc "Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu.""Cô ấy không có chết." Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ "Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi."Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh "Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?"Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu vậy "Con muốn đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh đi về phía phòng Thu rơi nước mắt, Cố Đình Dư từ ngoài cửa đi tới nắm bả vai của bà, giữa hai lông mày có khuôn mặt u sầu "Đi thôi.""Ông xã, em nên làm thế nào mới có thể làm cho Mộ Nghiêm trở nên giống như trước đây, nếu như có thể để cho Mộ Nghiêm trở về như trước đây, em nguyện ý trả bất cứ giá nào." Hàn Thu đau lòng tựa vào trong ngực Cố Đình Đình Dư không biết trả lời như thế nào, nếu ông biết có cách gì, ông đã sớm làm, mà không phải nhìn con trai mình vẫn làm kiêu ngạo sống thành như bây tuần lễ sau, lúc ăn cơm Hàn Thu nhìn thấy vị trí Cố Mộ Nghiêm trống không, hỏi Cố Đình Dư "Mộ Nghiêm đâu?""À, nó mới vừa gọi điện thoại nói nó muốn đi công tác, nó cũng sẽ không trở về sớm." Cố Đình Dư trả lời. "Đi công tác? Đi đâu công tác?" Hàn Thu thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên Cố Đình Dư im lặng, Hàn Thu cũng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Dư thì Sun520 – được ông nói "Luân Đôn."Tay Hàn Thu cầm đũa không để lại dấu vết run lên, Cố Đình Dư vội vàng cầm tay của bà "Bà xã, đừng nghĩ nhiều, Mộ Nghiêm chỉ vừa vặn đi đâu đó công tác mà thôi.""Ông xã, năm đó em có phải làm sai hay không, em không nên khiến Tiểu Tích đi Luân Đôn tìm Mộ Nghiêm, nếu như con bé không đi, sau tất cả đều sẽ không xảy ra, Tiểu Tích có lẽ sẽ không phải chết, Mộ Nghiêm cũng sẽ không trở thành như bây giờ."Cố Đình Dư biết đây là kết quả trong lòng của Hàn Thu ba năm nay, ông an ủi cười cười "Chuyện không liên quan đến em, không phải có đôi lời nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể Tiểu Tích và Mộ Nghiêm là có duyên không phận, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."**Cố Mộ Nghiêm đi đến thành phố Luân Đôn lần nữa, tiến vào trong trang viên, nơi này tất cả đều giống như ba năm trước đây, gần như là không có thay đổi chút nào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, trong lòng của anh có một chút mong đợi, giống như anh có thể nhìn thấy cô ở đây dưới trong phòng bếp, một tay Vạn Kiệt đang cầm cái muỗng, một tay cầm cái nắp, vụng về làm món ăn, làm cho phòng bếp giống như hai lần đại chiến vậy, anh đau lòng, tại sao phải nhường cho một đấng mày râu như anh ta nấu ăn chứ, rõ ràng có thể gọi đồ ăn mua bên ngoài, thật sự không biết lão đại nghĩ như thế nào, thật vất vả mới làm được món ăn, Vạn Kiệt mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe anh nói "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở lại.""Lão đại, anh không ăn cơm sao?" Anh ta mất rất nhiều công sức mới làm được Mộ Nghiêm liếc mắt một cái nhìn món ăn đen sì trên bàn chẳng khác nào một tấm gỗ cháy "Cậu ăn đi."Vạn Kiệt ai oán nhìn anh, sớm biết Cố đại thiếu không ăn, anh ta cũng không phải làm việc chăm chỉ trong phòng bếp như vậy, thấy Cố Mộ Nghiêm đi nha ra cửa, anh ta vội vàng đuổi theo "Cố đại thiếu, nếu không tôi với anh cùng đi ra ngoài nhé."Một mình anh ta nhàm chán ở đây, đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể có một bữa ăn ngon, anh ta cũng không muốn ăn đống than kia."Không cần." Anh muốn đi ra ngoài dạo một Kiệt dựa vào cánh cửa, rất là ai oán nói "Cố đại thiếu, anh sớm trở lại!" Dáng vẻ này của anh ta chỉ còn kém phất tay lụa lau nước mắt Mộ Nghiêm không để ý đến anh ta, ngồi lên xe rời đi, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi mua một ly cà phê, mới vừa ngồi lên xe, điện thoại di động reo, anh mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng gào to của Hà Diệc "Anh họ, nghe nói anh ra khỏi nhà rồi hả? Ở nơi đó, em đến tìm anh chơi nha.""Thằng nhóc đáng ghét, tôi đến vì công việc, không phải đến chơi." Người đã hơn 20 tuổi, nói chuyện còn như vậy."Cái này lại không xung đột, anh làm công việc của anh, em chơi phần em, anh không phải biết gần đây em đều sắp bị anh trai phiền chết được, ngày nào anh trai cũng buộc em đến công ty, quỷ mới biết em không cảm thấy hứng thú với những thứ đó chút nào, anh họ, anh hãy thu nhận em đi mà."Hoá ra thằng nhóc này là đến tránh nạn chỗ anh đây mà. "Không được." Cố Mộ Nghiêm từ chối một tiếng, thằng nhóc kia nhất định làm cho không khí ngột ngạt. Sun520 – Hà Diệc giận đến thiếu chút nữa nhảy lên "Anh họ, làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ!""Tôi như vậy đấy, cậu cũng không phải là người biết tôi lần đầu, cúp đây." Cố Mộ Nghiêm mặc kệ cậu ta, mới vừa đặt điện thoại di động xuống, nổ máy xe, từ bên cạnh chạy ra một bóng người nhỏ bé, anh nhanh chóng dừng ngay, nhướng mày, sau đó đẩy cửa xuống xe, chỗ cách xe chưa đủ một mét, một người mặc quần yếm, nhưng vẻ mặt vừa ngầu vừa đẹp cậu bé ngã trên mặt đất, đưa đến người chung quanh dừng chân vây xem, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận ầm Mộ Nghiêm lên kiểm tra trước, anh có thể khẳng định xe của anh tuyệt đối không có đụng vào cậu bé này, mới vừa ngồi chồm hổm xuống muốn ôm cậu bé đi lên, thì thấy cậu bé mở mắt, nói tiếng Trung rất nhỏ có chút non nớt "Chú phải chịu trách nhiệm với con?” Lần này, Cố Mộ Nghiêm càng thêm xác định cậu bé không có việc gì, nhưng anh không ngờ tuổi nhỏ như vậy đã học được cách giả làm người bị đụng rồi, trong mắt lập tức hứng thú "Con muốn chú chịu trách nhiệm với con như thế nào đây?” Cậu bé nói như chuyện đương nhiên "Con muốn ở nhà của chú."Cố Mộ Nghiêm nhíu mày "Ở nhà chú sao? Con không sợ chú là người xấu sao?"Cậu bé rất là thông minh nói "Chú chẳng thèm động thủ với con."Còn nhỏ tuổi lại nói như vậy? Thật đúng là một thiên tài."Tại sao con muốn ở nhà của chú? Cha mẹ của con đâu?""Ngã Ly đi ra ngoài, nhưng con lại quên mang tiền ra ngoài, cho nên tạm thời gắng gượng ở nhà của chú." Cậu đứng ở đây một giờ, lúc đó thấy không ít người Châu Á, nhưng không có một người để cho cậu đồng ý đi với người kia, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, cậu theo bản năng chạy đến đây, có thể bởi vì mẹ là người Châu Á, cho nên cậu mặc dù từ nhỏ sống ở cái này nước ngoài, nhưng cậu lại không thích nơi này."Con bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Mộ Nghiêm thấy cậu nhiều lắm là ba tuổi."Lập tức hai tuổi rưỡi."Lời nói hai tuổi rưỡi non nớt như vậy, còn dám ra ngoài giả làm người bị đụng, thật muốn biết cha mẹ cậu giáo dục thế nào."Chú rốt cuộc có đồng ý hay không?" Trên mặt cậu bé bắt đầu không kiên nhẫn."Đi thôi." Kỳ lạ, Cố Mộ Nghiêm cũng không có bài xích với cậu bé này chút nào cả, hào phóng để cho cậu bé lường Mộ Nghiêm ôm cậu vào xe, còn kiên nhẫn nịt dây an toàn giúp cậu, đây là lần đầu tiên có hứng thú cùng tò mò đối với một người xa lạ như thế "Con tên là gì?""Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm chấn động. "Học trên TV đó." Ánh mắt Tần Mộ Tây nhìn Vạn Kiệt như một tên ngốc "Học cách sử dụng có hiểu hay không."Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, lại bị khinh bỉ rồi."Đừng lãng sang chuyện khác, nhanh nói chủ ý cho con một chút, con nên làm gì đây?"Bây giờ bé rất buồn phiền."Nếu không dẫn mẹ con đến thành phố Phượng đi, cách xa như vậy, sẽ ít gặp mặt, tình cảm dĩ nhiên sẽ phai nhạt." Cố Mộ Nghiêm cũng không biết anh lúc nào thì bát quái như vậy, nhưng sâu xa bên trong có cái gì đó nói cho anh biết nên nói như vậy, thật sự là cảm giác kỳ lạ mà."Đúng vậy, sao con không nghĩ đến nhỉ, đất khách là nơi dễ dàng chia tay nhất, hơn nữa còn không có gặp nhau nữa." Ánh mắt Tần Mộ Tây sáng lên."Đúng vậy." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một Mộ Tây chống cằm, khắp khuôn mặt mãn đều là mong đợi "Con còn chưa có đến Trung Quốc, thật muốn xem đó là một quốc gia như thế nào nha."Cố Mộ Nghiêm đáp "Rất đẹp, con nhất định sẽ thích."Vạn Kiệt nhỏ giọng nói với anh "Lão đại, anh quang minh chính đại lừa gạt về nhà không tốt lắm đâu.""Có sao?" Cố Mộ Nghiêm nhíu mày."Đúng vậy." Vạn Kiệt mãnh liệt gật Mộ Tây vỗ bàn một cái "Ngày mai sẽ đưa mẹ đi Phượng Thành, quyết định vậy đi.""Con thật sự muốn đi Phượng Thành à?" Vạn Kiệt nghiêng đầu hỏi bé."Đúng vậy ạ, trước đây con đã sớm muốn đi Trung Quốc, nhưng vẫn không có cơ hội, bây giờ rốt cuộc có cơ hội rồi, tại sao không đi chứ." Mắt Tần Mộ Tây sáng lấp lánh nhìn Cố Mộ Nghiêm "Con muốn đi đến nhà của chú, chú có chào đón con hay không?""Dĩ nhiên chào đón." Cố Mộ Nghiêm thật sự thích bé.**Lúc Tần Tích và Hàn Thành Nghiêu đứng dậy rời đi, cô muốn xem Tần Mộ Tây đang ăn cơm cùng với ai, tuy nhiên cô chỉ thấy một bóng lưng, bóng lưng của người đàn ông kia... Tại sao cô cảm thấy có chút quen mắt? Giống như đã thấy qua ở đâu đó rồi."Sao thế?" Hàn Thành Nghiêu thấy vẻ mặt cô có chút nghi ngờ."Không có việc gì." Tần Tích thu hồi ánh mắt, đi tới cửa, nhưng trong nháy mắt cô đi ra đó, Cố Mộ Nghiêm nhận thấy được tầm mắt nên quay đầu lại, tuy nhiên anh chỉ thấy một mái tóc dài trên xẹt qua giữa một đường vòng cung."Chú đang nhìn cái gì vậy ạ?" Tần Mộ Tây theo tầm mắt của anh nhìn ra ngoài. "Không có nhìn gì cả." Cố Mộ Nghiêm nói dứt lời sau đó lại không nhịn được nhìn về phía cửa lần nữa, cảm thấy trong lòng là lạ thế nào Thành Nghiêu và Tần Tích lái xe đến nửa đường thì gặp phải xe của Lạc Thiên, Lạc Thiên quay cửa kính xe xuống, sau khi nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, khóe miệng giật giật một cái, người này tại sao lại dính lấy Tần Tích chiếc xe một trước một sau chạy nhanh đến cửa một ngôi biệt thự dừng lại, Lạc Thiên lười biếng xuống xe, đôi tay ôm ngực nhìn Hàn Thành Nghiêu "Làm sao anh rãnh rỗi như vậy, ngày ngày dính lấy em gái tôi làm gì, công ty anh phải đã đóng cửa rồi hay không?" Sun520 – Thành Nghiêu mặt lạnh, phản kích nói "Làm sao anh dài dòng như vậy chứ, đã đến thời mãn kinh rồi phải không?"Nghe hai người cãi vả, Tần Tích không nhịn được trợn mắt lên một chút, mỗi lần hai người này gặp mặt đều muốn đả kích đối phương một phen."Tiểu Tích, tới đây." Lạc Thiên bắt được tay của cô, muốn kéo cô cách xa người Hàn Thành Nghiêu, nhưng cô mới đi một bước, cái tay còn lại đã bị Hàn Thành Nghiêu nắm lấy "Hàn Thành Nghiêu, buông tay, Tiểu Tích là em gái của tôi, không phải bà xã của anh, đừng động tay động chân mới đúng.""Qua không bao lâu nữa cô ấy sẽ là bà xã của tôi, cho nên xin anh không được động tay động chân với bà xã tương lai của tôi mới đúng!"Ba năm trước đây, Tần Tích xác thực ngàn cân treo sợi tóc, xuất hiện tình trạng giả chết, không có hơi thở, nhịp tim cũng ngừng, cho nên Vạn Kiệt bọn họ nghĩ rằng Tần Tích đã chết, lúc ấy Hàn Thành Nghiêu cũng nghĩ rằng Tần Tích chết rồi, nhưng anh cũng không tin, vẫn đưa đến Cổ Duy cứu trị Tần Tích, trong lúc Cổ Duy cũng mau buông tha, thế nhưng Tần Tích xuất hiện hơi thở yếu ớt, nhịp tim cũng dần dần khôi phục, nhưng Cổ Duy lại nói cho anh ta biết, Tần Tích rất có thể trở thành người sống đời sống thực vật, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, anh ta giữ cô suốt cả nửa năm, ông trời rốt cuộc nghe được khấn cầu của anh ta, cô mở mắt, tuy nhiên cô lại mất trí nhớ, Hàn Thành Nghiêu trong nháy mắt đó nhìn thấy hi vọng, mặc dù ý nghĩ này rất hèn hạ, nhưng anh ta rốt cuộc có thể có cơ hội làm cho cô yêu Thiên cũng là ở trong lúc vô ý phát hiện hoá ra Tần Tích là em gái mất tích nhiều năm của anh ta, khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy Tần Tích, anh ta sẽ muốn cứu cô, sau đó Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên ăn nhịp với nhau, Lạc Thiên rất thất vọng đối với Cố Mộ Nghiêm, không muốn để cho Tần Tích trở lại bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, mà Hàn Thành Nghiêu thật sự cũng nghĩ như vậy, cho nên hai người cùng nhau nói dối với Tần Tích, nói chồng của cô ngoài ý muốn đã qua đời rồi, chỉ để lại đứa bé trong bụng của cô, về phần chồng của cô là ai, Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên nói cho Tần Tích, bọn họ cũng không biết, bởi vì Tần Tích và Lạc Thiên cãi nhau một trận thì chạy đi ra ngoài, chờ Lạc Thiên tìm được Tần Tích thì chỉ thấy một mình cô, trong lúc cô hôn mê nói nhảm thì mới biết chồng của cô đã bắt đầu Tần Tích nửa tin nửa ngờ, nhưng thời gian cô ở trong bệnh viện, ngoại trừ anh trai và Hàn Thành Nghiêu, không có ai tới thăm mình, sau đó cô không thể không tin Thiên hừ một tiếng "Tiểu Tích chưa từng đồng ý muốn gả cho anh, chớ tự mình đa tình."Hàn Thành Nghiêu không chịu yếu thế "Anh đừng qua cầu rót ván, nếu không phải là tôi đưa cô ấy từ bên cạnh Cố Mộ Nghiêm đến Luân Đôn, anh sao có thể tìm được em gái đây hả?"Anh ta vừa nói xong, Lạc Thiên nhíu mặt chân mày, lập tức ra hiệu bằng mắt cho anh ta HTN, Hàn Thành Nghiêu cũng kịp phản ứng, biết mình lỡ lời, có chút khẩn trương nhìn cô."Cố Mộ Nghiêm?" Tần Tích bén nhạy nghe được cái tên này, thì cô cũng không biết tại sao nhạy cảm với cái tên này như vậy "Anh, Cố Mộ Nghiêm là ai vậy?"Trong mắt Lạc Thiên cũng có chút lo lắng, dè đặt trả lời "Không biết, em nghe lầm thôi.""Em nghe nhầm rồi sao?" Tần Tích nhìn Hàn Thành Nghiêu "Anh mới vừa rồi rõ ràng nói cái tên này mà."Dĩ nhiên Hàn Thành Nghiêu sẽ không thừa nhận "Anh không nói, nhất định là dạo này em mệt mỏi quá rồi, cho nên nghe lầm.""Thật sao?" Vẻ mặt Tần Tích có nghi ngờ, cô thật sự xác định không có nghe lầm, nhưng anh Sun520 – trai và Hàn Thành Nghiêu cũng không thừa nhận."Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều, chúng ta vào đi thôi, sau đó bảo phòng bếp nấu chút canh cho em, em xem em gần đây cũng gầy." Lạc Thiên ôm vai Tần Tích đi vào bên trong, ánh mắt liếc thấy Hàn thành Nghiêu theo sau, tức giận nói "Anh vào để làm gì? Không nhìn thấy anh không được chào đón hay sao!” Đáng chết, đều do anh ta lỡ lời, thiếu chút nữa thì bị Tiểu Tích đã nhận ra, ai làm Tiểu Tích bị thương tổn lần nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó."Nếu không phải Tiểu Tích ở đây, cho dù anh mang tám kiệu mời tôi cũng sẽ không đi vào."Lạc Thiên nhìn chằm chằm Hàn Thành Nghiêu, không biết xấu hổ! Hàn Thành Nghiêu không quan tâm đến Lạc Thiên, cầm tay Tần Tích "Tiểu Tích, nếu không dọn đến chỗ của anh đi, chỗ đó tuyệt đối sẽ tự do hơn ở đây, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và Mộ Tây."Lạc Thiên vội vàng nói "Tiểu Tích, đừng nghe anh ta nói." Ngay sau đó lại nhìn anh ta quát "Hàn Thành Nghiêu, không có sự đồng ý của tôi anh đừng mơ tưởng cùng Tiểu Tích ở chung một chỗ, thức thời đi nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách khí!""Tiểu Tích muốn cùng người nào ở chung một chỗ là tự do của cô ấy, cho dù anh là anh trai của cô ấy cũng không can thiệp được, về sau Mộ Tây cũng sẽ gọi tôi là cha, sau đó một nhà ba người chúng ta hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, anh chỉ có một người ở nơi này cô đơn tới già thôi."Sun520 – mới cô đơn tới già, Tiểu Tích và Mộ Tây sẽ ở với tôi nơi này, muốn con trai thì tự mình tìm người sinh đi."Đầu Tần Tích đầy vạch đen khi nghe nội dung bọn họ cãi vả, hai người đàn ông này dầu gì cũng là xưng bá nhất phương, nhưng bây giờ thế nhưng ngây thơ như một đứa bé vậy, đoán chừng Mộ Tây nhìn đến bọn họ như vậy cũng sẽ khinh bỉ bọn họ một phen thôi.**Cố Mộ Nghiêm cho là sau khi Mộ Tây cơm nước xong sẽ về nhà, không ngờ bé muốn cùng bản thân trở về trang viên "Con không phải về nhà sao?""Chú Cố, chú là muốn đuổi con đi phải không?" Tần Mộ Tây nắm chéo áo của anh, mày nhíu lại, điềm đạm đáng yêu nhìn anh."Chú không phải muốn đuổi con đi, chú sợ mẹ con lo lắng cho con thôi." Nhìn thấy bé uất ức đáng thương nhìn mình, tim Cố Mộ Nghiêm lập tức mềm nhũn."Sẽ không." Tần Mộ Tây đi về phía xe, leo lên chỗ ngồi phía sau sau khi ngồi xuống, sau đó còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh "Mau vào."Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười, sau đó ngồi vào, Vạn Kiệt nổ máy xe chạy về phía trang khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Mộ Tây đi tắm rửa, thuần thục so lần trước một chút, ít nhất lần này không có nước rơi vào mắt của Tần Mộ Tây, sau khi Cố Mộ Nghiêm lau khô cho bé rồi lấy quần áo của mình cho bé mặc, đó hoàn toàn chính là váy dài chấm đất, tay áo dáng dấp giống như ca diễn* *hát hí khúc, tay nhỏ Tần Mộ Tây muốn vén tay áo lên, nhưng làm gì cũng không thành công, cuối cùng vẫn là Cố Mộ Nghiêm nhìn không được, giúp bé vén tay áo lên trước, lộ ra cánh tay trắng trẻo lại mập."Chú Cố, có phải chú thường dùng một chiêu này với cô gái nhỏ hay không?" Tần Mộ Tây hỏi quỷ quyệt như người lớn. "Có ý gì hả?" Cố Mộ Nghiêm nhất thời không có kịp phản ứng."Chính là đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc đó, đàn ông các chú có phải đều thích làm như vậy hay không?""Cái gì gọi là đàn ông các chú, con không phải sao?""Con là cậu bé, cậu bé hiểu không?" Tần Mộ Tây nhấn mạnh "Nói mau, chớ ngăn đề tài.""Không có." Cố Mộ Nghiêm thật sự nói thật, quần áo của anh chỉ có cô mặc mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ dọa tôi "Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng......"Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao? Vẻ mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ lừa gạt tôi "Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng......"Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao?"Con không biết trên TV đều là gạt người hay sao?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời "Sau này ít xem TV đi, sẽ thấy ba điều sai trái."Tần Mộ Tây vẫn rất nghiêm túc trả lời "Ti vi thật sự gạt người, nhưng cũng có thể rút ra kinh nghiệm từ trong đó, sau này có thể đưa cô gái nhỏ đi đường vòng.""Con mới bây lớn, mà đã muốn câu con gái rồi hả.""Lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, đương nhiên là muốn nói chuẩn bị sẵn sàng trước mới được, có muốn con truyền thụ một chút kinh nghiệm cho chú hay không, bảo đảm chú bắt được vào tay ngay!" Tần Mộ Tây một bộ cử chỉ hào phóng để chia sẻ tài Mộ Nghiêm cười "Không cần!""Hừ, bỏ qua cái này sẽ không có cơ hội lần sau đâu đấy, con có rất nhiều bí mật ở đây.” "Nếu như những thứ này bảo điển bí tịch* *sách quý là con học từ bên trong phim Hàn, thì thật sự không cần.""Không phân biệt tốt xấu." Tần Mộ Tây nhăn mũi, ngay sau đó lại hiếu kỳ hỏi "Đúng rồi, chú ở Phượng Thành có thế lực lớn hay không đây, ngộ nhỡ con muốn đi ngang, người khác nhìn con không vừa mắt thì làm thế nào? Đến lúc đó nói tên của chú có thể có tác dụng hay không vậy ạ?""Không dùng được!" Cố Mộ Nghiêm nói."A, hòa đồng kém như vậy ư." Vẻ mặt Tần Mộ Tây ghét bỏ "Thế còn công ty của chú thì sao? Con đã nghe nói qua chưa ạ.""Thịnh Vũ.""Thịnh Vũ?" Tần Mộ Tây lập tức giương cao mấy âm lượng, Cố Mộ Nghiêm dừng chuyện trong tay lại nhìn bé "Sao thế?"Tần Mộ Tây cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, chớp mắt mấy cái, dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh "Không có việc gì, chú Cố, chú có thể rót giúp ta một ly nước được không ạ?"Cố Mộ Nghiêm cũng không tin vẻ mặt đó là không có chuyện tốt cả, nhưng vẫn đi xuống lầu rót Mộ Tây vò đầu bứt tai ngồi ở trên giường, chú ấy lại là Thịnh Vũ’, cậu và chú Hàn quy định rõ thủ hạ không cho phép lui tới với người “Thịnh Vũ” ở Phượng Thành, nếu biết mình và lão đại Thịnh Vũ’ ở chung một chỗ, đoán chừng chính là Thế Giới Đại Chiến rồi, không được, không thể để cho cậu và chú Hàn biết Mộ Nghiêm rót nước trở lại, Tần Mộ Tây cầm cái ly uống hai ngụm, đột nhiên nghe được bên cạnh hỏi bé "Con rốt cuộc là ai?"Anh tuyệt đối không nghĩ đây là đứa bé nhà người bình Mộ Tây nhíu mày, chậm rãi nâng đầu nhỏ lên, cười ha hả nói "Con là ai, con đương nhiên là Tần Mộ Tây.""Chú là nói thân phận." Cố Mộ Nghiêm thật ra rất tò mò với thân phận của bé. "Ai nha, sao đột nhiên con cảm thấy buồn ngủ như vậy chứ." Tần Mộ Tây đặt ly nước vào trong tay của Cố Mộ Nghiêm, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại "Con ngủ đây, không nên quấy rầy con đó."Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen nhìn chằm chằm bé, người này càng lúc càng biết chơi một chiêu này rồi, thôi, cho dù bé có thân phận gì, chỉ cần mình thích là được, nếu bé không muốn nói, cần gì phải đuổi theo hỏi Mộ Tây nương nhờ Cố Mộ Nghiêm nơi này ba ngày, ba ngày sau Cố Mộ Nghiêm phải trở về Phượng Thành, Tần Mộ Tây lại mặt dày mày dạn muốn đi theo lên máy bay, Cố Mộ Nghiêm nhìn bé "Con không phải nói cho mẹ con biết một tiếng hay sao?""Chờ đến Phượng Thành con sẽ nói cho mẹ, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ tới tìm con, như vậy thì thuận lợi lừa gạt mẹ đến đây." Tần Mộ Tây ngồi ở trên ghế, rất là dương dương hả hê, còn hỏi Cố Mộ Nghiêm "Chú cảm thấy kế sách của con có được hay không?""Ừ, cũng không tệ lắm." Cố Mộ Nghiêm nhíu mày trả lời."Đó là nhất định, con chính là thiên tài mà!" Tần Mộ Tây giơ giơ lên mười mấy tiếng, máy bay chậm rãi đáp xuống thành phố Phượng Thành, Tần Mộ Tây tràn ngập tò mò, vừa xuống máy bay con ngươi sẽ không nghỉ ngơi, nhìn xong bên này lại nhìn bên, có vẻ hào hứng bừng bay nhiều người, Cố Mộ Nghiêm sợ bé bị lạc, cho nên vẫn nắm tay của bé, ngày thường Tần Mộ Tây không thích người khác nắm tay bé, nhưng kỳ lạ thay, bé không có ghét hành động này của Cố Mộ Nghiêm chút nào, ngược lại ngoan ngoãn đi theo bước chân Cố Mộ Kiệt kéo theo hành lý đi ở phía sau, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấp thoáng hai bóng dáng một cao một thấp trước mặt, đột nhiên cảm thấy bọn họ xem ra thật sự là hai cha con, tư thế đi bộ, nghiêng đầu gò má, động tác nhíu mày, thật sự là quá giống nhau. Nếu không phải là biết Cố đại thiếu tuyệt đối toàn tâm toàn ý với thiếu phu nhân, anh ta nhất định sẽ hoài nghi Tần Mộ Tây là con riêng bên ngoài của Cố đại nhà họ Cố biết Cố Mộ Nghiêm trở lại, hôm này đặc biệt làm trước thức ăn, chờ anh trở lại sẽ ăn ngay, nhưng khi nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm dắt một đứa bé trai bước vào, trong mắt mọi người cũng thoáng qua ngoài ý muốn, đây là chuyện gì xảy ra?Tần Mộ Tây nhìn thấy Hàn Thu và Cố Đình Dư quan sát mình, lập tức miệng ngọt nói "Ông nội bà nội khỏe ạ."Ông nội bà nội?Hàn Thu nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm; "Mộ Nghiêm, chuyện này...?"Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Mộ Tây "Bé gọi Tần Mộ Tây, là con gặp ở Luân Đôn, bé rất yêu thích Phượng Thành, cho nên đi về cùng con xem một chút, mấy ngày nay cũng sẽ ở đây."Dĩ nhiên là Cố Đình Dư chào đón rồi, đời này không biết còn có thể có đứa cháu hay không, thấy Tần Mộ Tây đáng yêu như thế, Cố Đình Dư vừa vặn cùng không nhịn được toát ra vẻ ông nội hòa ái "Mộ Tây, mau tới đây."Tần Mộ Tây đi tới, không sợ người lạ chút nào "Ông nội.""Ai." Mặc dù biết Tần Mộ Tây gọi mình chỉ là lễ phép, nhưng Cố Đình Dư vẫn rất nghiêm túc đáp ứng một câu, trong lòng có chút chua Thu đứng ở bên cạnh lại sâu cảm giác nghi ngờ, đứa bé này thế nhưng gọi Tần Mộ Tây? Đây không phải là kết hợp tên của Tiểu Tích và Cố Mộ Nghiêm hay sao? Ba năm trước đây Tiểu Tích đã mang thai, vốn là Tiểu Tích chuẩn bị sau khi kết hôn tự mình nói việc này cho Mộ Nghiêm, nhưng không nghĩ đến còn chưa kịp mở miệng thì xảy ra bi kịch, cho nên từ đầu tới cuối người biết Tiểu Tích mang thai chỉ có bà, sau khi Tiểu Tích chết, Mộ Nghiêm vốn là rất đau khổ, bà sợ nếu Mộ Nghiêm biết chuyện đứa nhỏ sẽ càng thêm khó chịu, cho nên vẫn coi việc này như bí mật chôn giấu ở trong lòng, nhưng khi nhìn đến đứa bé này, lại nghe được cái tên này, Hàn Thu không khỏi có một to gan suy đoán, chẳng lẽ Tiểu Tích không có Thu đi tới bên người Tần Mộ Tây, từ ái hỏi "Mộ Tây mấy tuổi rồi?""Hai tuổi rưỡi ạ."Hai tuổi rưỡi? Tiểu Tích rời đi ba năm, nếu như Mộ Tây là sinh non, thời gian vừa khớp, tâm trạng Hàn Thu có chút kích động, tiếp tục hỏi "Bây giờ mẹ của Mộ Tây đang ở đâu thế?" "Mẹ đang ở Luân Đôn ạ." Tần Mộ Tây trả lời."Mẹ của Mộ Tây tên gọi là gì vậy? Là làm cái gì? Sao cô ấy không có đi cùng với Mộ Tây đến Phượng Thành hả?"Tần Mộ Tây dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Hàn Thu nói "Bà nội, mẹ nói cho con biết, không thể tùy tiện nói cho người khác biết chuyện trong nhà, cho nên con không thể nói, thật xin lỗi."Hàn Thu phát hiện đứa bé này quá thông minh, không có dễ gạt chút nào, nhưng từ trong đáy lòng cũng hết sức thích bé "Sau này Mộ Tây ở đây, ngày ngày bà nội cho con ăn ngon."Tần Mộ Tây là cực kỳ hiểu được xem xét tình hình, biết rõ làm sao có thể dụ được người vui vẻ "Bà nội, con đói rồi.""Được được được, chúng ta lập tức ăn cơm, bà nội ôm nào." Hàn Thu đưa tay muốn ôm Tần Mộ Tây, nhưng Tần Mộ Tây lại lui một bước, nói lời ngay thẳng "Con là bé trai, con tự đi được mà!""Được, bà nội dắt con."Vạn Kiệt đứng ở bên cạnh thấy một màn như vậy, nhà họ Cố không khí rất lâu không có nhẹ nhàng qua như vậy, Mộ Tây tới, tâm trạng Cố đại thiếu cũng thay đổi tốt người cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn, Hàn Thu và Cố Đình Dư ngồi ở hai bên Tần Mộ Tây, hai người quả thật nghĩ Tần Mộ Tây thật sự trở thành cháu trai vậy, vừa gắp thức ăn vừa múc canh, Hàn Thu còn muốn đút cơm cho Tần Mộ Tây ăn, bị Tần Mộ Tây từ Thu và Cố Đình Dư nhiệt tình khiến Tần Mộ Tây có chút không chịu nổi, bao lâu rồi bọn họ chưa từng thấy qua đứa bé Mộ Tây cầu cứu nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm "Chú Cố..."Cố Mộ Nghiêm đã sớm nhìn thấy một màn này, anh chỉ muốn biết tên nhóc Mộ Tây này có thể chống được lúc nào "Mộ Tây, tới bên này.""Dạ." Tần Mộ Tây đi từ từ tượt xuống cái ghế chạy về phía Cố Mộ Nghiêm, sau đó lại leo lên trên ghế dựa bên cạnh Cố Mộ Nghiêm. Khoảng cách ngồi ăn cơm, Tần Mộ Tây kề tai nói nhỏ với Cố Mộ Nghiêm "Chú nên nhanh sinh mấy đứa trẻ cho bà nội ộng nội chơi đi."Cố Mộ Nghiêm xấu hổ "Nhanh lên một chút sinh? Chú cũng không phải là cô gái nhỏ, sinh thế nào được đây?""Tùy chú sinh thế nào, dù sao nhanh lên một chút sinh ra là được rồi."Một bàn người nhìn thấy hai người bọn họ đang không ngừng nói nhỏ vào tai nhau, Hàn Thu hâm mộ không thôi, mới vừa rồi quá nhiệt tình hù Mộ Tây, cái này nhất định phải đổi, bà cũng không muốn hù Mộ Tây chạy mất đâu, ngộ nhỡ Mộ Tây thật sự là đứa bé Mộ Tây đó, vậy sau này Mộ Tây nhìn thấy bà còn không quay đầu bỏ chạy tối, Cố Chấn Đình trở lại, vừa nhìn thấy Tần Mộ Tây cũng là thích đến không thôi, khí phách một tay ôm lấy Tần Mộ Tây hung hăng hôn một cái, Tần Mộ Tây còn chưa kịp phản ứng đã ngây ngẩn cả người, bé không thích người khác thân mật với mình, nhưng khi nhìn đến mọi người nhiệt tình như vậy, bây giờ bé thật sự không nên nói Mộ Nghiêm là hiểu Tần Mộ Tây, lập tức tiến lên giải cứu bé ra "Ông nội, Mộ Tây mệt nhọc, con dẫn bé đi lên nghỉ ngơi."Tần Mộ Tây vội vàng phối hợp ngáp hai Chấn Đình có chút không bỏ được buông tay, nhưng khi nhìn thấy Tần Mộ tây buồn ngủ không thể chịu nổi thức đêm, cho nên để cho Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây đi, Tần Mộ Tây vòng tay ôm lấy cổ của Cố Mộ Nghiêm, đầu tựa vào trên bả vai của anh, nhỏ giọng nói một câu chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy lời nói "Chú rất tốt!" "Tối hôm qua tôi nên ném cô ra ngoài, nói không chừng bây giờ cô đang ở trong ổ của tên ăn mày nào đó làm ăn mày phu nhân rồi." Chết tiệt, anh vậy mà có hảo tâm để cô ở đây ngủ một Tích nổi cáu, một họng máu nghẹn trong cổ họng, lập tức chất vấn anh, "Tại sao anh lại ở trong phòng của thầy Phạm, còn nữa, anh dựa vào cái gì nói với người khác tôi là vợ tương lai của anh, anh có biết như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi hay không hả?"Cô thật vất vả mượn rượu thêm can đảm để đến tỏ tình, kết quả bị anh phá rối, thật sự là siêu cấp buồn bực mà."Buổi tối uống rượu say đến khách sạn tỏ tình, còn thanh danh sao? Cô không phải hy vọng được bước vào căn phòng này sao?" Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí châm chọc, lập tức cầm lấy bức thư bên cạnh, xem lướt qua, lập tức cười nhạo, "Bây giờ đã là năm nào rồi, thế nhưng còn dùng cách quê mùa như vậy, hơn nữa còn viết văn cẩu thả, dùng từ nông cạn.""Đáng ghét, anh trả lại cho tôi." Tần Tích thấy anh xem thư tỏ tình của mình, vừa thẹn vừa cáu, xông tới muốn cướp về, nhưng Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng tránh né, liền trốn thoát, lập tức cô đông đưa theo bức thư, "Nhìn dáng vẻ của cô chắc không phải chưa từng nói chuyện yêu đương chứ?"Tần Tích trừng mắt nhìn anh, "Mắc mớ gì tới anh. Nhanh trả lại cho tôi."Cố Mộ Nghiêm trêu chọc cô, "Trả lại cho cô cũng có thể, bất quá cô phải đáp ứng tôi một điều kiện?""Không thể nào." Ai biết người đàn ông này lại sẽ nghĩ ra biện pháp gì hành hạ cô chứ."Vậy tôi liền đăng thư tỏ tình này lên mạng." Cố Mộ Nghiêm cười tà một tiếng."Anh." Tần Tích tức giận đến phát run, "Vô sỉ.""Tùy cô, nói như thế nào cũng được." Cố Mộ Nghiêm cầm lấy điện thoại di động, chụp ảnh bức thư, "Nếu cô không đồng ý, tôi lập tức liền đăng lên mạng.""Không được đăng." Tần Tích căng thẳng nhìn anh, lập tức tự nói với mình phải tỉnh táo, hít sâu hai cái, "Anh muốn cái gì?"Trên thư đến cùng còn có tên của cô, nếu như bị bạn học thấy được, còn không xấu hổ chết sao, hơn nữa cũng sẽ mang đến phiền phức cho thầy Phạm, cho nên tuyệt đúng không thể đăng lên Mộ Nghiêm lại rót một chén nước cho mình, chậm chạp uống một ngụm, "Đầu tiên, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần lẫn da thịt cho tôi, so giá trị con người tôi, như thế nào cũng phải một trăm tám mươi vạn, bất quá tôi biết cô không có tiền, tôi liền giảm giá cho cô, trả tôi năm mươi vạn là được rồi."Tần Tích trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được, "Năm mươi vạn? Vì sao anh không đi cướp đi, hơn nữa, dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho anh. Cần tiền đến điên rồi sao?"Cố Mộ Nghiêm cây ngay không sợ chết đứng nói "Tối hôm qua cô say rượu không được sự đồng ý của tôi, cưỡng chế hôn tôi. Hơn nữa còn không chỉ một lần, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, cô nói số tiền này có đáng giá không chứ?""Tôi cường hôn anh? Làm sao có thể."Vóc dáng anh cao 1m8, cô có thể cưỡng bức được anh sao? Người đàn ông này là muốn lừa cô hả?"Con gái uống rượu say, phát điên lên hết sức đáng sợ, đặc biệt là cô." Cố Mộ Nghiêm mặt không đỏ hơi thở không gấp nói "Nụ hôn đầu của tôi là để dành cho bà xã tương lai, bây giờ cô cướp nó đi, đương nhiên cô phải bồi thường cho tôi chứ.""Nụ hôn đầu tiên của anh?" Lúc này Tần Tích giận rống lên, "Anh có biết xấu hổ không hả."Tần Tích hoàn toàn không tin Cố Mộ Nghiêm còn nụ hôn đầu tiên, loại đàn ông này, cho dù không phải là chú rể hàng đêm, vậy cũng không thể nào sạch sẽ đến như vậy đi."Tùy cô có tin hay không, dù sao cô phải bồi thường cho tôi, năm mươi vạn, tôi không chấp nhận tiền chuyển khoản.""Năm mươi vạn không có khả năng." Tần Tích móc móc trong túi, sau đó nhét vào trong ngực của anh, "Chỉ có năm mươi đồng, có được không?"Cố Mộ Nghiêm vuốt vuốt nếp nhăn trong tay, "Cô là đang đuổi ăn mày sao. Vốn có hảo tâm giảm giá cho cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, không cần bớt nữa, giá cuối cùng một trăm vạn, không trả tôi liền kiện cô.""Anh làm từ vàng sao? Chỉ một người liền một trăm vạn.""Tôi còn đắt hơn so với vàng, biết tôi là ai không?"Tần Tích lắc lắc đầu, vừa rồi cô chỉ mơ hồ nghe được đám người kia gọi anh là Cố đại thiếu."Nhìn miệng của tôi, nghe rõ ràng, tôi gọi là Cố - Mộ - Nghiêm! Cố Mộ Nghiêm, cô biết không hả?"Tần Tích sững sờ một tý, Cố Mộ Nghiêm liền cho rằng Tần Tích bị tên anh dọa sợ, lại nghe được lời nói của cô, mặt đen tại chỗ."Không biết."Cố Mộ Nghiêm quát về phía cô, "Cô là từ sao Hỏa đến sao? Ngay cả tôi cũng không biết."Tần Tích nhún nhún vai, "Ngay cả tôi cũng không biết anh, có thể thấy được anh cũng không phải đặc biệt nổi tiếng.""Tôi không quản cô có biết hay không, tóm lại, một trăm vạn trả nhanh lên, nếu không chúng ta liền gặp mặt ở toà án." Cố Mộ Nghiêm không nói láo, tối hôm qua chính là nụ hôn đầu của anh, từ trước, anh thật sự chưa từng hôn cô gái nào, cũng không có hứng thú hôn môi với phụ nữ. Nhưng ngày hôm qua u mê hồ đồ, không kịp phòng bị liền bị Tần Tích hung hăng này tập gái khi yêu thường mơ mộng lần đầu tiên của mình sẽ cho ai, con trai cũng không ngoại lệ, cũng sẽ nghĩ tới cô gái đầu tiên hôn mình là ai, nhưng Cố Mộ Nghiêm như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cô. Muốn vóc người không có vóc người, muốn khuôn mặt, mặt mũi trứng tròn, hơn nữa còn là một tiểu quỷ thích uống Mộ Nghiêm thật có loại tâm tình cải trắng xinh đẹp bị lợn vây quanh."Anh đã nổi tiếng như vậy, như thế nào lại thiếu một trăm vạn chứ?" Khuôn mặt nhỏ của Tần Tích tức giận đến đỏ bừng, giận trừng trừng người đàn ông trước mắt, "Hơn nữa đừng nói một trăm vạn, tôi hiện tại một vạn cũng không có, chỉ có năm mươi đồng. Cho dù anh kiện tôi lên tòa án, ta cũng vẫn không có."Người đàn ông này rõ ràng là cố ý bắt nạt cô mà.

vợ yêu bé nhỏ của đại thúc