lá thư không đề tên người gửi
Chương 4-2: Hết. Buổi tối trước ngày thi tốt nghiệp môn đầu tiên thằng Quang không ôn tập nữa, chỉ ngồi thu dọn sách vở, chuẩn bị đồ cho buổi thi sáng mai. Nó nghĩ ôn bấy nhiêu đủ rồi, mới thi tốt nghiệp chứ đã phải thi đại học đâu. Thật ra chẳng cần chuẩn
Một số tác phẩm đã xuất bản của tác giả: Trở về tuổi thơ, Điều tuyệt nhất của chúng ta, Lá thư không đề tên người gửi, Năm năm bị đánh cắp, Xin chào những tháng năm xưa… ***
Đọc lá thư gửi con trai, phần nào hiểu về bí quyết ông nuôi dạy các con nên người. Cựu Thủ tướng Sun Yun-suan - Tôn Vận Tuyền (1913 - 2006) từng là một ngôi sao chính trị của Đài Loan (Trung Quốc). Ông giữ chức Bộ trưởng Kinh tế trong suốt 9 năm (1969 - 1978).
Nếu bạn muốn gửi một bản sao mù của tin nhắn tới sự chú ý của ai đó - như người quản lý hoặc trợ lý hành chính - mà không có người nhận chính biết về nó. Nếu bạn đang gửi tin nhắn cho nhiều người. Bằng cách này, tiêu đề email không bị nhồi nhét vô số địa chỉ.
Khi dịch bệnh Covid-19 tiếp tục gây nên những hỗn loạn trên toàn thế giới, tác giả Nikolaas Sintobin, S.J., một tu sĩ Dòng Tên người Bỉ, đã suy tư xem đâu là sự khôn ngoan mà thánh I-nha-xi-ô muốn chia sẻ với chúng ta về cách đối phó trước dịch bệnh này. Mời bạn đọc lá thư với những lời khuyên gửi x
Will Er Nur Flirten Oder Mehr. Chương 1 Edit&BetaMyumyu Sáng sớm bước vào phòng làm việc tạm thời, liền nhìn đến phong thư màu trắng trên bàn. Chỉ có địa chỉ tên họ người nhận thư, chỗ ghi người gửi để trống, từ tem mà suy đoán thì hẳn là thư gửi trong nội thành. Cô hơi kinh ngạc, đáy lòng có một loại cảm giác vui sướng cùng thần bí đã lâu không thấy. Một phong thư từ ngàn dặm xa xôi trải qua bao phong trần mệt mỏi mà đến vĩnh viễn có một loại ma lực, khiến QQ, MSN, E-mail đơn giản, nhanh và tiện trở nên quá mức sỗ sàng. Cô thậm chí không dám mở ra. Vuốt ve phong thư có chút thô ráp mấy lần, chợt nhớ tới thời tiểu học kết bạn với bọn nhỏ ở trường tiểu học vùng cao, làm bạn qua thư từ, mỗi lần đều vẽ trên phong thư một hình trái tim hoặc một hình người vai vác túi, ghi thêm một câu”Chú phát thư khổ cực” . Thơ ngây như vậy. Cô vẫn cười, lấy dao rọc giấy trước bàn, mở phong thư ra. “Phong thư này rất dài. Bất quá tôi biết, khi em đọc đến cuối, cũng không cách nào nhớ ra tôi là ai. “Em chính là người như vậy. “Bất quá, bà lão bị em chọc giận đến hai mắt tối sầm phải đưa đi phòng cấp cứu, em còn nhớ không?” Mở đầu như vậy khiến cho cô há hốc mồm cứng lưỡi nửa ngày, nắm phong thư lên kiểm tra đối chiếu tên người nhận thư lần nữa, chính xác là tên của cô, đường đường chính chính. Lá thư chỉ có một tờ giấy trắng thật mỏng, ba dòng là kết thúc. Nhưng mà người viết thư lại nói, phong thư này rất dài. Có phải mấy tờ phía sau quên nhét vào phong thư rồi không? Cô đem phong thư hướng ra ánh sáng ban mai mờ mờ ngoài cửa sổ, tỉ mỉ kiểm tra, không bỏ sót chữ nào. Vừa vặn lúc này có người gõ cửa, cô để thư xuống. Gương mặt tuấn tú xuất hiện ở cửa khiến cho lực chú ý của cô khẩn cấp tập họp. Giống như một ngày đến giờ phút này mới bắt đầu. Nam nhân kia mỉm cười chào hỏi “Đi thôi, bọn họ cũng chuẩn bị xong rồi.” Từ lần đầu tiên thấy người nam nhân kia, cô đã biết, trái tim xuân tình của mình đã tỉnh giấc. Cứ như thế mà vô tình gặp được, đến gần, thử dò xét, dốc sức. Tự nhiên hào phóng như vậy, giống như trăng đến rằm thì tròn. Rất nhanh cô liền đào bới được không ít sở thích chung, nuôi dưỡng được một chút xíu ăn ý, lại thường xuyên nhìn nhau cười một tiếng, mang theo một chút ngọt ngào ban đầu. Mập mờ. Một kế hoạch hành động đầy đủ quá trình từ một khắc gặp gỡ kia cũng đã tự động hiện lên trong đầu, cô luôn không chút do dự, kinh nghiệm chu đáo, thành thạo như vậy. Rốt cụôc lần này có cơ hội trở về quê nhà của mình đi công tác, hai người cùng đi. Sau một lát, sóng vai trò chuyện về chi tiết thiết kế dự án, khóe mắt cô liếc nhìn qua cửa phòng làm việc của mình, có chút vướng bận về phong thư kì quái kia, nam nhân bên cạnh hình như vừa nói một câu gì đó, cô vội vã xin lỗi cười một cái “Thật ngại quá, anh vừa nói cái gì?” [b]”Anh nói. . . . . . buổi tối, có rãnh rỗi không? Bọn họ ai cũng nói bãi đất cuối mùa thu rất đẹp, nhưng anh còn chưa có cơ hội đi xem qua một chút.”[/b] Cô sửng sốt, rốt cuộc dùng nụ cười trong sáng hóa giải sự lúng túng của đối phương, hào phóng khéo léo trả lời “Ha, là em không đúng, thân là dân thổ địa lại không làm tròn nghĩa vụ. Sớm nên dẫn anh đi dạo, nếu không thì tám giờ tối nay nhé?” Khuôn mặt nam nhân hơi đỏ lên, nhưng cũng bị cô kéo theo nên buông lỏng rất nhiều “Dứt khoát cùng nhau ăn cơm tối luôn đi.” Cô cơ hồ có thể đoán được, tình yêu tương lai đã đi vào quỹ đạo. Lúc cầm khăn giấy lau miệng, trong lúc vô tình cô ngước mắt, nhà hàng Tây hơi tối dưới ánh đèn lờ mờ, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của nam nhân có vẻ lóng lánh một chút. Tựa như thần linh nhẹ giơ cổ tay lên quăng cho cô một cái tát. Há hốc mồm, không nói gì, uống một ngụm nước, thần sắc liền như bình thường. Trong lòng cũng đã yên tĩnh lại. Cô đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh đêm một mảnh đen thăm thẳm, chỉ có thể thấy hình ảnh hai người bọn họ ở trên kính, nam nhân cúi đầu lặng lẽ cắt bít tết, mặt bên sạch sẽ ôn nhu, mái tóc dài của cô rủ xuống sau lưng, gương mặt trắng muốt hơi sáng lên. Và lại một lần không có gì tiếp diễn. “Làm sao vậy?” Nam nhân rốt cục ý thức được cô đang nhìn thủy tinh mà thất thần. “Không có gì.” Cô quay đầu lại cười. Nụ cười lần này, thật là hào phóng tự nhiên. Tựa như tháo xuống một lớp mặt nạ. Sau đó hai người an tĩnh ăn cơm. Nam nhân vẫn không thích nói chuyện, nghiêm cẩn nội liễm, cho tới nay đều là dựa vào sự cơ trí cùng hoạt bát của cô, mới tìm được nhiều đề tài chung đến trám vào khoảng cách giữa hai bên như vậy, trải thành một con đường nho nhỏ. Hiện tại ngay cả cô cũng an tĩnh lại. “Thì ra là bãi cỏ lau sao?”Nam nhân nhướng mày, thở ra một hơi. Vầng trăng sáng mới vừa mọc lên không lâu, nghiêng nghiêng treo ở chân trời, tỏa ra màu hồng ánh đồng nhợt nhạt. Dưới ánh trăng màu vàng kim mênh mông, bãi đất gồ lên khẽ nhún nhảy theo gió, giống như một con thú to lớn ôn nhu lười biếng ngủ say, hô hấp phập phồng. Thành phố nhỏ nằm kề biển phương Nam đến mùa đông lạnh lẽo, khí lạnh ẩm ướt chui vào trong lỗ chân lông, lại tràn ra từ đáy lòng. Cô nhún vai cười cười “Em không biết loại cây sinh trưởng ở bãi đất nhỏ trên kia có phải cũng gọi là cỏ lau không, phía dưới lại không có nước. Cứ kêu ruộng cỏ lau cạn cũng được.” “Ruộng. . . . . . cỏ lau cạn?” Ngữ điệu anh ta lên cao, cô chỉ mỉm cười, không có tiếp tục đề tài. Mặc dù trước đó có mất chút tâm tư, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là bỏ ra một chút tâm tư nho nhỏ, cô đổ thừa mọi việc dĩ nhiên phải thế, cũng không cảm thấy thống khổ hoặc buồn như đưa đám——tâm tình lúc mới gặp tuy giống như yêu, nhưng dù sao cái gì cũng còn chưa kịp bắt rễ. Cô vốn luôn rơi vào tình yêu như vậy, sau đó không trị mà tự nhiên khỏi bệnh. Người con trai xa lạ lễ phép giúp đỡ ở trạm xe lửa, nụ cười nơi khóe miệng như có như không, chỉ là chút ấm áp bèo nước gặp nhau cũng có thể làm cho cô mang theo tâm tình tràn ngập yêu thương vui vẻ cả ngày. Mới đầu còn cho là mình háo sắc, sau mới phát hiện mình đúng là dễ dàng động tình như vậy. Cái cây đinh ốc cố định trái tim nằm trong lồng ngực kia, từ năm cô sáu tuổi đã long ra rồi. Lúc còn nhỏ mỗi ngày cô đều thề thốt nói cho người lớn rằng mình yêu thằng bé trai lầu dưới, cô có bao giờ sợ tình yêu? Cho nên không kỳ quái, cũng không cần thương tâm. Bọn họ sóng vai không nói gì đi về hướng bãi đất, vậy mà chung quanh cũng không an tĩnh. Thành phố nhỏ không có bao nhiêu cảnh đẹp, rất nhiều người tuổi trẻ đều gom lại tới nơi này chơi, đối với tình nhân mà nói bãi đất cuối mùa thu cũng là địa điểm hẹn hò thật tốt. “Rất náo nhiệt a.” “Khí trời đang lạnh, mùa hè sẽ càng náo nhiệt.” “Vậy sao?” “Ừ.” Cô gật đầu, ôm cánh tay, vẫn cúi đầu cười. Thật ra thì cô chưa bao giờ là người nói nhiều. “Em không trở về nhà đã bao lâu rồi?” Cách một lát, giọng nói anh ta có chút chát chát, chậm chạp tìm đề tài. Thật là làm khó anh ấy, cô nghĩ, lòng trắc ẩn khiến cho cô quyết định “Hoạt bát” thêm một lát nữa. ” Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng chưa từng trở lại, cũng mấy năm rồi. Để em suy nghĩ, “ cô ngẩng đầu lên nhìn những vì sao thưa thớt, “Ở Bắc Kinh đón mùa xuân một lần, Singapore một lần, Sán Đầu* một lần, đến bây giờ đã ba bốn năm rồi. Không nghĩ tới lần này có thể mượn dịp đi công tác trở về xem một chút, kết quả không ngoài dự liệu, ba mẹ rốt cụôc bắt được em, mấy ngày trở lại này, liền an bài ba buổi coi mắt, đều bị em trốn thoát.” *Sán Đầu Thuộc đông bắc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc Thật ra thì cô cố ý khoa trương, chung quy cũng chỉ bị cha mẹ càm ràm mấy câu mà thôi, lấy đâu ra nhiều thanh niên lớn tuổi hơn xếp hàng chờ cô xem mắt như vậy. Những câu chuyện khoa trương thú vị luôn tương đối dễ dàng tiếp tục, cô nói láo đã thành thói quen. Vậy mà quay đầu lại thấy ánh mắt chuyên chú của nam nhân khẽ sáng lên dưới ánh trăng, trong lòng cô đột nhiên trống rỗng, trở nên rất mềm mại. Vì vậy cúi đầu, ngượng ngùng xoa xoa lỗ mũi, cong cong khóe miệng. “Bất luận thế nào, có thể trở về xem một chút, vẫn vô cùng vui vẻ.” Đột nhiên trên đỉnh đầu ấm áp, tựa hồ là bị bàn tay to dày cộm nặng nề bao trùm lên. Cô cả kinh lui về phía sau một bước, nhìn đến anh ta lúng túng rút tay về, nhưng mà lại không thành công —— có thứ gì trên tay anh ta kéo theo tóc cô, kiểu tóc chải cẩn thận lập tức bị kéo ra, sợi tóc rơi xuống mặt. Chiếc nhẫn. Anh ta có chút hốt hoảng, lôi kéo khiến cô bị đau. Cô giơ tay lên vững vàng bắt được cổ tay anh“Anh dứt khoát cởi chiếc nhẫn ra đi, để em từ từ gỡ.” Anh ta thấp giọng nói“Thật ngại quá.”, liền tháo chiếc nhẫn giao cho cô. Cô cúi đầu quay lưng lại mò mẫm nửa ngày rốt cụôc đem chiếc nhẫn có mấy sợi tóc ngắn quấn vòng quanh trả lại cho anh, nam nhân trầm trầm nói, thật xin lỗi. Cô không biết có phải là mình hiểu cái câu thật xin lỗi này quá mức rộng rãi hay không, trên mặt có chút không khó chịu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười một tiếng “Trời hơi lạnh, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nam nhân lại không trả lời, dùng ngón tay chọc chọc túi của cô “Sắp rớt ra rồi, em cẩn thận một chút.” Cô quay đầu nhìn lại, trong ngăn kép của cái túi mang trên vai có một phong thư màu trắng, lộ ra hơn nửa, chữ viết trên phong thư cũng một khuôn một dạng với lá thư buổi sáng kia. Có lẽ là vì để bớt lúng túng, cô hít vào một hơi, dưới ánh mắt tò mò của nam nhân qua loa xé phong thư ra.
Nếu bỗng nhiên bạn nhận được một lá thư viết tay gửi tới, chắc bạn sẽ ngạc nhiên lắm đúng không? Thời đại này làm gì còn ai viết và gửi thư tay nữa, mail, nhấp chuột một cái chẳng phải tiện hơn ư! Nhưng thường cái gì càng hiếm thì càng quý, bởi vậy nên lá thư tay tầm thường ngày xưa nay lại mang một ma lực khó tả, khiến người nhận được nó trân quý hơn, lại có cảm giác mới mẻ mà bình dị. Cô gái trong truyện khi nhận được thư cũng vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên như thế. Mà đặc biệt là lá thư này không đề tên người gửi, trong thư chỉ viết đúng ba dòng, nhưng câu đầu tiên lại nói "Lá thư này rất dài", có phải thật khôi hài và kì lạ không? Lúc đầu mình nghĩ chắc anh chàng này cố ý viết vậy chỉ để tạo ấn tượng nhưng đọc tiếp mới thấy đây quả là một bức thư 'gợi' tình rất đặc biệt, và cũng rất dài. Những lá thư nhận được sau đó liên tục dẫn dắt cô đến những địa điểm khác nhau, nhưng đều là những nơi cô hết sức quen thuộc, hết thảy đều gắn liền với mỗi câu chuyện trong hồi ức. Từ tiểu học đến trung học, những nơi cô từng đi qua, những người cô từng gặp, những lần cô lướt qua tình yêu, từng kỉ niệm đều được anh miêu tả sống động tỉ mỉ, vậy mà cô cảm thấy sao xa xôi tựa như chuyện của kiếp trước. Cô đã từng thích ai, ai từng cảm mến cô, chính bản thân cô còn không hề nhớ nổi tên họ nhưng chàng trai viết bức thư này lại nhớ rõ mọi thứ, thậm chí kể cả những chuyện nhỏ nhặt mà cô đã quên đi tự khi nào. Cô là người dễ dàng rung động, cũng dễ dàng lãng quên. Người đến kẻ đi, cứ mỗi một lần cảm nắng, khám phá ra chút mới mẻ của bản thân, cô liền cho rằng đấy là mối tình đầu. Tình yêu của cô đều chỉ là những phiên đoạn, vụn vặt đến mức độ có cố ghép cũng chẳng thành hình. Lần đầu nắm tay, lần đầu ôm, lần đầu hôn đều là những người khác nhau, vậy mà cô chưa nghiêm túc có nổi một mối tình nào, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại hóa ra chỉ còn là những cơn gió thoảng. "Em nói, người lí trí mà trưởng thành, mới xứng đáng có được tình yêu lâu dài. Có lẽ cuối cùng tình yêu của em không lâu dài, cũng không trưởng thành, nhưng em lại có được nhiều tình yêu nhất" * - Anh nói Cô tự hỏi, anh là ai? Người đã dõi theo cô trong suốt quá trình trưởng thành lại hiểu cô một cách sâu sắc đến vậy? Theo mỗi dòng thư, anh đưa cô về lại với từng thời điểm trong quá khứ, hoài niệm về một thời đã xa. Chuyện xưa như khói, nay lại làm mắt cô hoen cay. Khi kí ức hiện về, cô bất giác nhận ra mình đã bỏ qua rất nhiều thứ, trong đó có anh và cả một mối tình si mà cô chưa bao giờ biết đến. Năm ấy cô sáu tuổi vì t thả chuồn chuồn giấy bay ngập trời làm mất vệ sinh mà chọc giận bà tổ trưởng dân phố, đó cũng là lần đầu tiên cô gặp cậu nhóc hàng xóm dưới tầng, cô còn khen dáng dấp cậu rất 'anh tuấn'. Cậu nhóc ấy cô đã sớm quên từ lâu, vậy mà đối phương vẫn chú ý cô nhiều năm như thế. Tình cảm mà cậu nhóc ấy dành cho cô cùng lớn dần theo năm tháng, trở thành một ánh sáng đẹp đẽ trong triết lý về tình yêu lâu dài mà cô chưa thực hiện được kia. "Không giống như em, tôi là một người đàn ông lí trí mà trưởng thành. Cho nên, tôi vẫn luôn yêu em" * ... "Lá thư không đề tên người gửi" rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có ba chương thôi, không đề cả tên nhân vật, chỉ đơn giản có 'anh' và 'cô' nhưng thực sự lại mang một dư vị rất riêng của nó, nhẹ nhàng nhưng cũng có bất ngờ, bạn nào thích thể loại ngọt, sủng thì lọt hố ngay đi nào! ___________ * Trích dẫn từ truyện *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ...
* Repost đã có sự đồng ý của editor Tác giả Bát Nguyệt Trường An 八月长安)Tên gốc 寄信人空缺 - Lá thư không đề tên người gửiĐộ dài 3 chươngEditor Cá Muốn Học BayHappy reading x~~~ Chương 1 Vừa bước vào phòng làm việc thì phát hiện trên mặt bàn có một phong thư trắng. Chỉ có ghi họ tên và địa chỉ của người nhận, tên người gửi bị bỏ trống, nhìn tem thì đoán rằng hẳn đây là thư gửi từ cùng thành phố. Cô hơi bất ngờ, trong lòng xuất hiện cảm giác vui vẻ xen lẫn với hiếu kì đã lâu mới gặp. Những kiện bưu phẩm và lá thư vượt ngàn dặm mưa gió để đến được tay người đọc bao giờ cũng mang một ma lực khó tả, khiến những phương thức liên lạc đơn giản nhanh gọn như QQ, MSN, email đều biến thành hời hợt. Cô thậm chí còn có chút không nỡ mở ra. Vuốt ve vài lần bì thư hơi thô ráp, đột nhiên nhớ lại thời Tiểu học từng chơi với bọn trẻ vùng núi, làm bạn thư, lần nào trên phong bì cũng vẽ một trái tim nhỏ hoặc một người đeo ba lô, còn thêm một câu "Chú đưa thư vất vả rồi". Những năm tháng như thế. Cô vẫn giữ nụ cười, vơ lấy con dao dọc giấy trước mặt, rạch phong thư ra. "Lá thư này rất dài. Nhưng, tôi biết, kể cả đã đọc đến cuối thì em cũng không thể nào nhớ ra tôi là ai. Em chính là người như vậy. Nhưng, bà lão tổ trưởng tổ dân phố bị em chọc giận đến mức hai mắt tối sầm phải đưa đi cấp cứu, em còn nhớ chứ?" Mở đầu như vậy khiến cô há hốc mồm, cứng lưỡi nửa ngày, cầm phong thư lên đối chiếu lại tên người nhận một lần nữa. Chính xác là tên của cô, rõ rành rành không thể sai được. Lá thư chỉ có một trang giấy trắng mỏng, ba dòng là hết. Nhưng người viết lại nói là thư rất dài. Có phải mấy tờ tiếp theo quên nhét vào phong bì rồi không? Cô giơ thư lên trước ánh sáng buổi sớm yếu ớt ngoài cửa sổ, cẩn thận kiểm tra, không bỏ sót một chữ nào. Vừa vặn lúc này có người gõ cửa, cô để thư xuống. Gương mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt khiến toàn bộ lực chú ý của cô lập tức quay trở lại. Giống như thể thời khắc này ngày mới mới thực sự bắt đầu. Người đàn ông mỉm cười chào hỏi "Đi thôi, bọn họ đều chuẩn bị xong cả rồi." Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn anh, cô đã biết, trái tim thiếu nữ của mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Ngẫu nhiên gặp gỡ, bắt chuyện, thăm dò, thể hiện. Tự nhiên trôi chảy như vậy, giống như trăng đến rằm ắt phải tròn. Rất nhanh, cô đã khai quật được không ít sở thích chung, nuôi dưỡng được một chút tâm ý tương thông, lại thường xuyên nhìn nhau mỉm cười, ẩn chứa chút ngọt ngào của buổi ban đầu.
Tác giả Bát Nguyệt Trường An. Nguồn convert diễn đàn lê quý đôn Converter ngọc quỳnh số chương 3 chương Edit&Beta Myumyu Couple vẫn nằm trong bí mật Thể loại tình yêu, thanh mai trúc mã ************************************** ************************************** Văn án Một lá thư gửi cho một cô gái nhưng không đề tên người gửi Một câu chuyện cảm động về mối tình đầu, Một tình yêu từ thưở thanh mai trúc mã, Và liệu cô gái ấy có thể tìm ra được người gửi hay không? Và liệu một tình yêu như thế có cập bến thành công ? Muốn biết đáp án ^o^ xin mời các nàng hãy đón đọc, hố mới của bọn ta ^o^ ^o^ Hố …hố ….Hiện đại nhá các nàng, nhà bọn ta giờ đã có đồ dùng hiện đại rồi nhá…..hố..hố^o^ °•†Mục Lục†•° Chương 1 Chương 2 Chương 3 •.ღ°• Hoàn •.ღ°•
Đứng trước nhau ngại nói đường xa không thuận lối viết thư thay lời. Muốn viết câu hỏi thăm ai bao nỗi niềm vơi mà không quen người. Vẫn biêt vui đời lính ai không vương tâm tình giấy trắng nét mực xinh trăng lên xuyên qua mành không gian giăng mây thành Vạn câu thương nhớ viết lên lời thơ. Anh hỡi anh người trai hẹn đi xây ngày mới gió lộng hương đời. Thắm thiết như tình quân dân thôn xóm dừng chân gặp nhau mấy lần. Lá thắm vươn cành biếc đôi chim trao duyên hiền Muốn nói câu làm quen nhưng không ai khơi đầu Anh đi ngang qua cầu Vội nghiêng nón dấu dứng vin cành dâu. Tàn canh em ngồi viết nhờ chim uyên chuyển đến chiến sĩ câu ước nguyền Ngày đêm em cầu mong nợ non sông đền xong Mái tranh hiền vui đời sống chung. Niềm tâm tư trìu mến hòa lời thơ còn quyến luyến tiếc cung u huyền Tình quê huong dịu êm! Tình đôi ta đẹp thêm ngắm trông vầng trăng cười trao duyên. Anh hỡi anh người trai từ phương xa một sớm bước hành quân dồn. Nắng cháy xe vành môi tươi vai áo bạc phai miệng vẫn vui cười. Khoé mắt như thầm nói em mơ em yêu đời muốn nói nhưng lại thôi em e ai chê cười nên em ghi đôi lời Mượn trang giấy trắng gửi người ngàn phương. Thư nầy em viết Nhưng không bao giờ, bao giờ em gửi cho người em yêu.
lá thư không đề tên người gửi